TNT Văn Hiên | Rượu Vang
  • Lưu Diệu Văn vừa nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm thì sự cố chấp cũng giảm xuống một nửa, Hạ Tuấn Lâm là người mà Lưu Diệu Văn không muốn dây vào nhất, cậu ta chẳng bao giờ nể mặt bất kì ai cả, không chỉ lời nói mà cả hành động và thủ đoạn đều hết sức dứt khoát, đụng tới cậu ta chưa bao giờ là dễ dàng cả, bây giờ Hạ Tuấn Lâm còn mang trong mình giọt máu của Nghiêm Hạo Tường, chỉ cần cậu ta có chút xây xát nhỏ gì chỉ sợ Nghiêm Hạo Tường lật cả tòa nhà công ty của Lưu Diệu Văn lên để bù đắp cho cậu ta. Đối với Lưu Diệu Văn thì người khó đối phó nhất từ trước đến giờ luôn luôn là Hạ Tuấn Lâm.
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Đây là chuyện giữa chúng tôi, anh có mắng tôi thế nào thì ngày hôm nay tôi vẫn phải mang Tống Á Hiên trở về, các người cho rằng tôi ích kỷ cũng được, có muốn mắng muốn chửi gì cũng được nhưng sức khỏe của Tống Á Hiên quan trọng hơn tất cả, lo người sống không quản người chết."
  • Lưu Diệu Văn tiến tới nắm lấy cổ tay của Tống Á Hiên muốn kéo người đi, nhưng những lời đó của hắn thật sự đã chọc giận tất cả mọi người đang có mặt tại đó, Mã Gia Kỳ nãy giờ im lặng đứng nhìn cũng không nhịn nổi nữa, gã ngày hôm nay có phải đánh nhau cùng Lưu Diệu Văn ở nơi này cũng nhất định phải dạy dỗ hắn một trận ra trò.
  • Cả Đinh Trình Hâm cũng thế, anh cảm thấy đứa em họ này của mình thật sự yêu đến phát điên rồi, cả những lời mất nhân tính thế cũng nói ra được thì còn chuyện gì là hắn không làm được nữa đâu chứ. Đinh Trình Hâm nghĩ nếu ngày hôm nay không phải là người khác thì cũng là chính bản thân anh sẽ dạy dỗ đứa em ngỗ nghịch này một phen.
  • Nhưng tất cả mọi người ở đó còn chưa kịp làm gì thì một tiếng tát ai oán xé tan bầu không khí điên loạn đó, tất cả mọi người bất ngờ đến trợn cả mắt. Lưu Diệu Văn hắn ôm lấy một bên má của mình nhìn Tống Á Hiên, ánh mắt hắn chứa đầy sự khó hiểu cùng với những câu hỏi chất đầy.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Em có còn là con người không Lưu Diệu Văn?"
  • Tống Á Hiên nghẹn ngào nhấn mạng từng câu từng chữ, ánh mắt anh như viên pha lê vỡ tan tành thành từng mảnh, nhìn vào trong đôi mắt ấy ngoài sự thất vọng ra thì chỉ còn nhìn thấy sự vụn vỡ, tất cả những tình cảm mà Tống Á Hiên gom góp suốt từng ấy năm trời vỡ tan tành theo một câu nói vô cảm của Lưu Diệu Văn.
  • Phàm là người sống trên đời có ai là không biết giới hạn cuối cùng của mỗi con người luôn là gia đình, Lưu Diệu Văn còn là người mà anh yêu thương nhất, là người mà anh đã định sẽ giao cả cuộc đời còn lại của mình cho hắn. Nhưng ngày hôm nay hắn đã chạm vào ranh giới cuối cùng của anh, hắn còn đập nát cái ranh giới đó, từng bước từng bước dồn Tống Á Hiên xuống chân vực, anh không nghĩ thời gian tàn nhẫn lại nhào nặn ra một Lưu Diệu Văn máu lạnh đến như thế, anh càng không thể tưởng tượng ra được những lời nói đó là của một con người có thể nói ra, mà người đó lại chính là người mà anh yêu thương nhất.
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Tống Á Hiên, em làm tất cả cũng chỉ vì lo cho anh thôi, nghe lời em đi có được không, em sẽ giúp anh giải quyết tất cả mọi chuyện, anh chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo em thôi có được không?"
  • Lưu Diệu Văn nhẹ giọng nói với Tống Á Hiên, hắn hy vọng anh có thể hiểu cho lòng hắn, chỉ mong anh hiểu cho những gì mà hắn làm cho anh. Dù anh có không hiểu cũng được, nhưng chỉ cần anh làm theo ý hắn thì tất cả mọi việc Lưu Diệu Văn đều có thể giải quyết ổn thỏa được, đối với bệnh tình của bố Tống Á Hiên mặc dù nghiêm trọng nhưng hắn có thể mời đến những y bác sĩ giỏi nhất để chữa trị, nếu không thể qua khỏi thì đó là ý trời, con người làm sao có thể cãi lại sự sắp đặt của số phận được.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Lưu Diệu Văn, nếu ngày hôm nay cậu nhất quyết phải bắt tôi trở về ngôi nhà đó thì tốt nhất giết tôi ngay bây giờ ngay tại đây đi, còn nếu không làm được thì tránh ra."
  • Tống Á Hiên mặc kệ Lưu Diệu Văn hắn dùng những lời gì hay dùng những thủ đoạn gì tiếp theo, ngày hôm nay dù có phải liều chết thì anh nhất định cũng phải ở lại nơi này cùng với gia đình của anh. Mẹ anh nhất định không đủ sức để chống chọi, đúng như những gì Hạ Tuấn Lâm nói, nếu như hôm nay bố anh không may qua khỏi mà Tống Á Hiên không có mặt tại nơi này thì anh nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân mình, tuyệt đối không để bản thân được sống yên ổn thêm ngày nào nữa.
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Theo em về."
  • Lưu Diệu Văn hắn lại càng không hiểu, sự ích kỷ của hắn che mờ lý trí và sự tỉnh táo của hắn, cuộc đời hắn có lẽ thất bại nhất chính là giây phút này, hắn có muốn làm gì cũng không được, hắn càng làm càng cảm thấy không đúng, nhưng hắn không thể dừng lại, sự ích kỷ, sự chiếm hữu, những thứ đó đè nén suy nghĩ của hắn, biến hắn trở thành một tên không phân biệt được phải trái, khiến hắn trở thành tên hề trong chính cuộc đời của hắn.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Lưu Diệu Văn,..."
  • Tống Á Hiên muốn giằng tay ra khỏi cái siết tay của Lưu Diệu Văn, anh còn muốn cùng hắn đánh nhau một trận sống chết ngay tại đây nhưng chưa kịp làm gì thì y tá gấp gáp đẩy cửa vào thông báo rằng tình trạng bệnh của bố Tống Á Hiên đột nhiên chuyển sang nguy kịch, mẹ anh vì không chịu nổi cú sốc đã ngất đi, hiện tại bác sĩ cần người thân ký vào giấy xác nhận phẫu thuật.
  • Tống Á Hiên cảm thấy cả thế giới của mình dường như sụp đổ, anh thậm chí còn muốn ngất đi nhưng không có cách nào ngã xuống được, Hạ Tuấn Lâm từ phía sau đi lên đỡ lấy cả cơ thể Tống Á Hiên rồi đẩy Lưu Diệu Văn ra khỏi người anh, cậu ấy muốn đỡ Tống Á Hiên ra khỏi phòng bệnh để nhanh chóng đi ký giấy xác nhận làm phẫu thuật cho bố Tống Á Hiên, không một ai hiểu rõ cảm giác này hơn Hạ Tuấn Lâm, người đã mất đi tất cả mọi thứ chỉ trong một đêm. Cú sốc này đối với một người bình thường là chuyện không có cách nào chống đỡ được.
  • Lưu Diệu Văn vẫn cố chấp muốn giữ Tống Á Hiên ở lại, bác sĩ đã nói rằng anh không được chịu thêm bất kỳ cú sốc nào mang tính chất nghiêm trọng nữa, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tình trạng sức khỏe cũng như cái thai trong bụng anh. Hắn biết ngay khoảnh khắc này giữ anh lại là rất ích kỷ nhưng hắn lo cho anh, đối với hắn thì trên đời này không ai quan trong bằng Tống Á Hiên cả.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Buông tôi ra đi Lưu Diệu Văn..."
  • Tống Á Hiên gần như thều thào bằng những hơi thở nặng nhọc cuối cùng mà mình còn hô hấp được, nếu không có Hạ Tuấn Lâm đỡ lấy anh từ phía sau chỉ sợ anh đã ngã xuống từ lúc nãy rồi, Tống Á Hiên biết cơ thể mình đã đạt đến giới hạn, nhưng ở bên ngoài kia là gia đình đang chờ đợi anh, bố anh trong tình trạng nguy kịch cần được phẫu thuật ngay lập tức, mẹ anh thì không chịu được cú sốc kia nên ngất đi. Những chuyện tồi tệ thế này luôn đến một lúc, dường như chúng sợ anh không đủ đau khổ cho nên lũ lượt kéo đến để hành hạ Tống Á Hiên.
  • Hạ Tuấn Lâm hất mạnh tay đang nắm Tống Á Hiên của Lưu Diệu Văn lại, cậu ta thật sự không nhìn nổi nữa, mọi chuyện đã đi đến bước đường tồi tệ nhất rồi mà Lưu Diệu Văn vẫn không hiểu được, hắn hoàn toàn không nhìn thấy tình hình trước mắt như thế nào, hắn chỉ chăm chăm vào những suy nghĩ tệ hại của bản thân mình. Cả đời Lưu Diệu Văn khôn một đời nhưng dại một giây, một giây dại dột đó của hắn lại chính là sai lầm lớn nhất mà cả đời này hắn có muốn cũng không còn cách nào có thể quay lại được nữa.
  • Tống Á Hiên rời khỏi phòng bệnh đến quầy thủ tục để ký giấy xác nhận, mọi thứ được diễn ra nhanh chóng, bố của anh được bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật, tiếng bánh xe giường bệnh va chạm với hành lang tạo nên âm thanh kinh dị, Tống Á Hiên cảm nhận được mọi thứ đang tệ dần đi, chính là cảm giác mà anh sắp mất đi cả cuộc đời của mình vậy. Anh cố gắng đuổi theo bố mình chỉ mong rằng có thể níu kéo được chút hy vọng cuối cùng, anh đã mất quá nhiều, anh không thể mất đi người quan trọng là bố.
  • Tất cả điên cuồng đuổi theo thời gian để giành giật sự sống yếu ớt, chỉ có Lưu Diệu Văn, chỉ có mình hắn vẫn đứng yên tại vị trí đó, bầu không khí vây quanh hắn dường như ngưng đọng lại tất cả, thế giới bên ngoài không hề ảnh hưởng đến hắn của hiện tại. Hắn dường như chìm sâu vào dòng suy nghĩ rối ren của bản thân mình, liệu hắn đang hối hận hay lại suy tính một chuyện gì đó kỳ lạ khác, không một ai biết được cũng chẳng có một ai đoán được trong đầu Lưu Diệu Văn hiện tại là những suy nghĩ gì, nhưng có một điều thật sự chắc chắn đó chính là dù bây giờ hắn có suy nghĩ gì, có hối hận hay gì đi chăng nữa thì tất cả đều đã muộn màng rồi.
14
Chương 45